Tác Giả: Jenda Amni (Tiểu Yêu Tinh)
Nhỏ năm nay 18t, đang là hoá viên năm nhất ngành Quản Trị Nhà Hàng – Khách Sạn doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat tại một trường tuyệt vời học nức tiếng của thành phố. Nhỏ xinh đẹp và sành điệu, nhìn vào vẻ ngoài mặt ít ai biết được nhỏ là một cô bé dân tỉnh hiền lành, chất phác. Nhỏ tự tín và thích môi trường học năng động, đó là lý bởi nhỏ bỏ qua mọi lời khuyên ngăn từ gia đình mà lên phố học tập.
Cậu hơn nhỏ 2 tuổi hiện đang là một sinh viên năm cuối ngành Công Nghệ Ôtô tại một trường cao đẳng trong tỉnh. Cậu học không giỏi, không có khả năng đeo đuổi ước mộng của mình tại một trường học tên tuổi thành ra đành xét tuyển vào đây. Cậu không đẹp trai, đồng cân có gương mặt ưa nhìn cho nên mãi chẳng có được một thạch sùng tình đàng hoàng.
Cậu và nhỏ là hàng phục xóm của nhau ngay từ khi còn là Cháu ngoan Bác Hồ. Cả 2 luôn luôn cùng gắn bó với nhau chung một mái trường học từ tiểu học cho đến cấp 3. Cậu là đứa con trai độc nhất vô nhị trong số phận những người bạn thân của nhỏ suốt 12 năm đi học. Nhỏ thì lại là cô bé độc nhất vô nhị mà cậu nể phục, nể bởi vì nhỏ học giỏi, năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi lại còn tuyệt diện trường đi thi học đâm giỏi cấp thành nữa cơ chứ. Nể vì chưng cái tính tình vong linh nhiên, thơ ngây của nhỏ, lúc nào cũng mỉm cười dù rằng là chuyện khó khăn đến mấy đi đi chăng nữa nữa.
Nhưng điều động làm cậu ghét nhất ở nhỏ cũng chính thị là cái tính chất mạnh mẽ ấy của nhỏ. Suốt thời gian lớn lên cùng nhỏ, cậu chưa lần nào thấy nhỏ rơi một giọt nước mắt nào cả. Nhiều lúc cậu cũng thường tự hỏi "Có khi nào nhỏ đâm ra ra mà bị thiếu tuyến lệ hay không nhỉ?”. Rồi lại tự cười mà nhủ rằng "Không khóc thỉnh thoảng cũng hay, khỏi mất công phải ngồi nghe nhỏ than thở như lũ bà tám cùng lớp.”
Nhỏ xinh đẹp thành thử ngay từ nhỏ đã có khối chàng theo đuổi. Thế nhưng cậu chưa bao giờ thấy nhỏ cặp kè với bất kể ai cả. Mọi thời gian của nhỏ ngoài học tập ra thì cũng đồng cân vui đùa cùng lũ bạn thân huyễn hoặc tìm cậu nói chuyện. Nhỏ nói "Nhỏ không muốn tốn thời kì vào những chuyện yêu đương nhăng nhít. Cũng chẳng có thời gian mà ngồi tổn thương khi ái tình tan vỡ.” Thế rồi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nhỏ lại cười, nụ cười hâm hâm nom cũng khá đáng yêu.
Cũng nhờ thế mà cậu ế suốt bao năm trời đất qua. Đơn giản là cậu với nhỏ hay đi chung với nhau, kết quả thì ai ai cũng biết rồi đấy. Cậu bị gán là bạn trai của nhỏ. Mỗi lần cậu để ý cô nào là y như rằng rằng lại tiếng rằng bắt cá 2 tay. Nhiều người còn mang chuyện méc với nhỏ và nhỏ lại mủm mỉm cười không áp giải thích.
Những lúc cậu vờ trách nhỏ sao cứ ám lấy cậu khiến cậu ế chỏng chơ thế này thì nhỏ lại mỉm cười bảo. "Cậu không cần phải lo ế, có ế thì đến tìm tớ. Tớ sẽ cho cậu làm chồng tớ thôi mà.” Những lúc ấy, cậu lại cảm thấy lòng mình ấm hẳm lên dầu biết nhỏ đồng cân đùa mà thôi. Ừ thì cậu thích nhỏ thật đấy, giống như câu ông bà ta hay nói "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”. Thế nhưng nhỏ vô tâm, vô tình nào đâu để ý đến cậu. Nhỏ xem cậu là một người bạn, cùng lắm thìa là anh trai chẳng hơn chẳng kém.
Ngày nhỏ hành trang lên phố học, cậu ra tận bến xe tiễn nhỏ. Ôm nhỏ vào lòng, cậu dặn dò đủ điều. Nào là phải biết tự chăm nom sức khỏe của mình, nào là phải ăn uống đầy đủ, nào là phải cẩn trọng với những xa hoa, cạm bẫy, hào nhoáng nơi phố thị... Rồi nhỏ lại cười tinh nghịch, trêu cậu là ông cụ non lắm lời, cứ như rằng nhỏ đi theo chồng chẳng bằng. Cậu lại cốc mạnh vào đầu nhỏ bảo nhỏ bít tất vẩn, bảo không thèm quan hoài nhỏ nữa làm nhỏ phải nằn nì gãy lưỡi cậu mới chịu bỏ qua.
Chiếc xe chở nhỏ xa dần, bóng một cậu trai chạy đuổi theo phía sau vẫy tay chào từ biệt. Cậu trở về nhà, quyết tâm học thật tốt, chờ ngày nhỏ trở về sẽ nói hết tình cảm của mình với nhỏ. Cậu sẽ cho nhỏ một bất ngờ, cậu sẽ cho nhỏ một mái ấm hạnh phúc. Ngày ngày cậu và nhỏ cùng đi làm, tối tối về cùng nhau làm bữa cơm ấm cúng. Cậu vẽ ra một tương lai thật đẹp, tương lai của cậu có nhỏ cạnh bên.
Tháng trước hết nhỏ về nhà, nhỏ tặng cậu một cái ca vát màu nâu khá đẹp mắt. Cậu lại đùa vu vơ "Chẳng nhẽ bận áo thun đeo ca vát đi học à?” Nhỏ lại tít mắt cười ngất ngưỡng, ngoài cậu ra chắc chẳng ai có ý nghĩ như vậy đâu. Cậu cũng cười theo, nụ cười chứa đựng sự hạnh phúc bởi vì món quà nhỏ tặng, bởi nhỏ vẫn là nhỏ của cậu.
Rồi nhỏ lại lên phố học, cậu cẩn thận giữ gìn chiếc cà vạt. Lâu lâu lại lấy ra ngắm rồi bỗng mỉm cười như một kẻ hâm. Thời gian sau đó, cậu lên mạng học hỏi cách làm quà hanmade. Cậu muốn tự tay làm cho nhỏ một món quà, muốn nhỏ được vui.
Từ sau lần ấy, nhỏ hầu hạ như chẳng về thăm nhà, thăm cậu. Những cuộc gọi giữa cậu và nhỏ thưa dần, thời gian gọi ngày một rút ngắn. Cậu lại nhủ thầm chắc nhỏ bận học. Nhỏ trước giờ vẫn tính siêng năng như thế kìa mà. Cậu tự trấn an mình văn bằng những gì cậu hiểu về nhỏ.
Mùa xuân năm ấy, nhỏ lại về thăm nhà nhưng nhỏ không ghé nhà cậu. Nghe man di người bảo rằng nhỏ có người yêu, một công tử nào đó nơi thị thành. Tim cậu bỗng nhói lên nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Nhỏ ngốc giờ đã lớn rồi đấy, biết yêu thương rồi, cậu phải vui mừng cho nhỏ chứ. Vui cho nhỏ nhưng đồng thời cũng buồn cho mình, thế là giờ cậu lại chính thị thức thất tình rồi đấy.
Cậu mang món quà của mình sang tặng nhỏ, quà tỏ tình giờ hẳn nhiên trở thành quà chúc phúc. Nhìn nhỏ hạnh phúc bên người con giai khác cậu cũng thấy yên lòng. Cánh chim nhỏ giờ đã có bến tựa bình phẩm yên, bức tranh của nhỏ giờ lại thêm trọn vẹn. Cậu trở về với giấc mê của riêng mình, giấc mơ chẳng bao giờ thực hành được.
Thời gian cứ thế trôi qua, cậu chẳng có tin tức gì từ nhỏ. Cậu không dám liên lạc với nhỏ, sợ người ta hiểu lầm nhỏ, sợ nhỏ bị tổn thương. Mỗi đêm cậu lại âm thầm xếp hạc giấy, đồng cân mong khi đủ 1000 con thì điều động ước của cậu sẽ thành hiện thực. Cậu ước nhỏ được phẩm bình yên và vui cười như nhỏ ngày nào.
Ngày nhỏ trở về, cậu nhìn thấy ánh mắt nhỏ buồn hơn. Nhỏ gầy hẳn đi, đôi mắt thầm quầng vô vong linh chẳng gống nhỏ như man di khi. Nhỏ vẫn cười nhưng tiền là cười gượng. Cậu có hỏi thì nhỏ lại làm lơ đi chuyện khác, bảo man di việc vẫn ổn, đồng cân là do sức ép học tập mà thôi. Cậu biết nhỏ che giấu cậu chuyện gì đó, cậu biết nhỏ sợ cậu lo cho nên không nói ra sự thật. Nhìn nhỏ lúc này cậu càng thương nhỏ hơn, chỉ muốn ôm nhỏ vào lonh2 nhưng lại thôi.
Rồi buổi chiều nhỏ tìm đến gặp cậu. Nhỏ không nói gì, tiền lẳng lặng tựa đầu vào vai cậu, cảm nhận từng làn gió mát khẽ luồn qua mái tóc. Lâu lâu cậu lại nghe thấy tiếng thở dài não nùng từ nhỏ, tiếng thở dài khiến tim cậu đau thắt lên.
"Tớ từ biệt rồi” nhỏ khẽ thì thầm giọng nhẹ tênh, nước mắt chựcdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat trào ra. Cậu ôm lấy nhỏ trong vòng tay mình, lần đầu nhỏ khóc lại là khóc cho một người con giai khác. Cậu cảm thấy ghen tị bởi vì đều đó, nhưng cũng cảm thấy an ủi vì chưng người nhỏ tựa vào lại là cậu. Cậu khẽ lau nước mắt cho nhỏ, không dưng lại bật lên một câu đùa vu vơ "Đừng khóc nữa, cậu có ế thì tớ sẽ lấy cậu mà.”. Rồi cậu lại tự cốc đầu mình, có ai yên ủi người thất tình giống cậu chăng.
Nhỏ ngừng khóc, mở to mắt nhìn cậu đầy sự ngạc nhiên. Bất bỗng nhỏ bật cười "Ừ, sau này tớ sẽ làm vợ cậu. Cậu không được trốn đấy nhé.”. Nụ cười lại trở lại với nhỏ, nhỏ vẫn là nhỏ mà cậu yêu thương, vẫn linh hồn nhiên và mạnh mẽ như trước đây. Cậu ôm chặt lấy nhỏ trong vòng tay mình, lòng rộn lên niềm vui nho nhỏ. "Ừ nhất mực tớ sẽ lấy cậu” cậu khẽ thầm thì vào tai nhỏ. Ngày mai nắng lại lên, tương lai nhỏ sẽ trở lại phố học tập. Và tương lai nhỏ lại sẽ mỉm cười, nụ cười tinh nghịch buổi ban mai.
Cậu hơn nhỏ 2 tuổi hiện đang là một sinh viên năm cuối ngành Công Nghệ Ôtô tại một trường cao đẳng trong tỉnh. Cậu học không giỏi, không có khả năng đeo đuổi ước mộng của mình tại một trường học tên tuổi thành ra đành xét tuyển vào đây. Cậu không đẹp trai, đồng cân có gương mặt ưa nhìn cho nên mãi chẳng có được một thạch sùng tình đàng hoàng.
Cậu và nhỏ là hàng phục xóm của nhau ngay từ khi còn là Cháu ngoan Bác Hồ. Cả 2 luôn luôn cùng gắn bó với nhau chung một mái trường học từ tiểu học cho đến cấp 3. Cậu là đứa con trai độc nhất vô nhị trong số phận những người bạn thân của nhỏ suốt 12 năm đi học. Nhỏ thì lại là cô bé độc nhất vô nhị mà cậu nể phục, nể bởi vì nhỏ học giỏi, năm nào cũng đạt danh hiệu học sinh giỏi lại còn tuyệt diện trường đi thi học đâm giỏi cấp thành nữa cơ chứ. Nể vì chưng cái tính tình vong linh nhiên, thơ ngây của nhỏ, lúc nào cũng mỉm cười dù rằng là chuyện khó khăn đến mấy đi đi chăng nữa nữa.
Nhưng điều động làm cậu ghét nhất ở nhỏ cũng chính thị là cái tính chất mạnh mẽ ấy của nhỏ. Suốt thời gian lớn lên cùng nhỏ, cậu chưa lần nào thấy nhỏ rơi một giọt nước mắt nào cả. Nhiều lúc cậu cũng thường tự hỏi "Có khi nào nhỏ đâm ra ra mà bị thiếu tuyến lệ hay không nhỉ?”. Rồi lại tự cười mà nhủ rằng "Không khóc thỉnh thoảng cũng hay, khỏi mất công phải ngồi nghe nhỏ than thở như lũ bà tám cùng lớp.”
Nhỏ xinh đẹp thành thử ngay từ nhỏ đã có khối chàng theo đuổi. Thế nhưng cậu chưa bao giờ thấy nhỏ cặp kè với bất kể ai cả. Mọi thời gian của nhỏ ngoài học tập ra thì cũng đồng cân vui đùa cùng lũ bạn thân huyễn hoặc tìm cậu nói chuyện. Nhỏ nói "Nhỏ không muốn tốn thời kì vào những chuyện yêu đương nhăng nhít. Cũng chẳng có thời gian mà ngồi tổn thương khi ái tình tan vỡ.” Thế rồi doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat nhỏ lại cười, nụ cười hâm hâm nom cũng khá đáng yêu.
Cũng nhờ thế mà cậu ế suốt bao năm trời đất qua. Đơn giản là cậu với nhỏ hay đi chung với nhau, kết quả thì ai ai cũng biết rồi đấy. Cậu bị gán là bạn trai của nhỏ. Mỗi lần cậu để ý cô nào là y như rằng rằng lại tiếng rằng bắt cá 2 tay. Nhiều người còn mang chuyện méc với nhỏ và nhỏ lại mủm mỉm cười không áp giải thích.
Những lúc cậu vờ trách nhỏ sao cứ ám lấy cậu khiến cậu ế chỏng chơ thế này thì nhỏ lại mỉm cười bảo. "Cậu không cần phải lo ế, có ế thì đến tìm tớ. Tớ sẽ cho cậu làm chồng tớ thôi mà.” Những lúc ấy, cậu lại cảm thấy lòng mình ấm hẳm lên dầu biết nhỏ đồng cân đùa mà thôi. Ừ thì cậu thích nhỏ thật đấy, giống như câu ông bà ta hay nói "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.”. Thế nhưng nhỏ vô tâm, vô tình nào đâu để ý đến cậu. Nhỏ xem cậu là một người bạn, cùng lắm thìa là anh trai chẳng hơn chẳng kém.
Ngày nhỏ hành trang lên phố học, cậu ra tận bến xe tiễn nhỏ. Ôm nhỏ vào lòng, cậu dặn dò đủ điều. Nào là phải biết tự chăm nom sức khỏe của mình, nào là phải ăn uống đầy đủ, nào là phải cẩn trọng với những xa hoa, cạm bẫy, hào nhoáng nơi phố thị... Rồi nhỏ lại cười tinh nghịch, trêu cậu là ông cụ non lắm lời, cứ như rằng nhỏ đi theo chồng chẳng bằng. Cậu lại cốc mạnh vào đầu nhỏ bảo nhỏ bít tất vẩn, bảo không thèm quan hoài nhỏ nữa làm nhỏ phải nằn nì gãy lưỡi cậu mới chịu bỏ qua.
Chiếc xe chở nhỏ xa dần, bóng một cậu trai chạy đuổi theo phía sau vẫy tay chào từ biệt. Cậu trở về nhà, quyết tâm học thật tốt, chờ ngày nhỏ trở về sẽ nói hết tình cảm của mình với nhỏ. Cậu sẽ cho nhỏ một bất ngờ, cậu sẽ cho nhỏ một mái ấm hạnh phúc. Ngày ngày cậu và nhỏ cùng đi làm, tối tối về cùng nhau làm bữa cơm ấm cúng. Cậu vẽ ra một tương lai thật đẹp, tương lai của cậu có nhỏ cạnh bên.
Tháng trước hết nhỏ về nhà, nhỏ tặng cậu một cái ca vát màu nâu khá đẹp mắt. Cậu lại đùa vu vơ "Chẳng nhẽ bận áo thun đeo ca vát đi học à?” Nhỏ lại tít mắt cười ngất ngưỡng, ngoài cậu ra chắc chẳng ai có ý nghĩ như vậy đâu. Cậu cũng cười theo, nụ cười chứa đựng sự hạnh phúc bởi vì món quà nhỏ tặng, bởi nhỏ vẫn là nhỏ của cậu.
Rồi nhỏ lại lên phố học, cậu cẩn thận giữ gìn chiếc cà vạt. Lâu lâu lại lấy ra ngắm rồi bỗng mỉm cười như một kẻ hâm. Thời gian sau đó, cậu lên mạng học hỏi cách làm quà hanmade. Cậu muốn tự tay làm cho nhỏ một món quà, muốn nhỏ được vui.
Từ sau lần ấy, nhỏ hầu hạ như chẳng về thăm nhà, thăm cậu. Những cuộc gọi giữa cậu và nhỏ thưa dần, thời gian gọi ngày một rút ngắn. Cậu lại nhủ thầm chắc nhỏ bận học. Nhỏ trước giờ vẫn tính siêng năng như thế kìa mà. Cậu tự trấn an mình văn bằng những gì cậu hiểu về nhỏ.
Mùa xuân năm ấy, nhỏ lại về thăm nhà nhưng nhỏ không ghé nhà cậu. Nghe man di người bảo rằng nhỏ có người yêu, một công tử nào đó nơi thị thành. Tim cậu bỗng nhói lên nhưng vẫn cố gắng mỉm cười. Nhỏ ngốc giờ đã lớn rồi đấy, biết yêu thương rồi, cậu phải vui mừng cho nhỏ chứ. Vui cho nhỏ nhưng đồng thời cũng buồn cho mình, thế là giờ cậu lại chính thị thức thất tình rồi đấy.
Cậu mang món quà của mình sang tặng nhỏ, quà tỏ tình giờ hẳn nhiên trở thành quà chúc phúc. Nhìn nhỏ hạnh phúc bên người con giai khác cậu cũng thấy yên lòng. Cánh chim nhỏ giờ đã có bến tựa bình phẩm yên, bức tranh của nhỏ giờ lại thêm trọn vẹn. Cậu trở về với giấc mê của riêng mình, giấc mơ chẳng bao giờ thực hành được.
Thời gian cứ thế trôi qua, cậu chẳng có tin tức gì từ nhỏ. Cậu không dám liên lạc với nhỏ, sợ người ta hiểu lầm nhỏ, sợ nhỏ bị tổn thương. Mỗi đêm cậu lại âm thầm xếp hạc giấy, đồng cân mong khi đủ 1000 con thì điều động ước của cậu sẽ thành hiện thực. Cậu ước nhỏ được phẩm bình yên và vui cười như nhỏ ngày nào.
Ngày nhỏ trở về, cậu nhìn thấy ánh mắt nhỏ buồn hơn. Nhỏ gầy hẳn đi, đôi mắt thầm quầng vô vong linh chẳng gống nhỏ như man di khi. Nhỏ vẫn cười nhưng tiền là cười gượng. Cậu có hỏi thì nhỏ lại làm lơ đi chuyện khác, bảo man di việc vẫn ổn, đồng cân là do sức ép học tập mà thôi. Cậu biết nhỏ che giấu cậu chuyện gì đó, cậu biết nhỏ sợ cậu lo cho nên không nói ra sự thật. Nhìn nhỏ lúc này cậu càng thương nhỏ hơn, chỉ muốn ôm nhỏ vào lonh2 nhưng lại thôi.
Rồi buổi chiều nhỏ tìm đến gặp cậu. Nhỏ không nói gì, tiền lẳng lặng tựa đầu vào vai cậu, cảm nhận từng làn gió mát khẽ luồn qua mái tóc. Lâu lâu cậu lại nghe thấy tiếng thở dài não nùng từ nhỏ, tiếng thở dài khiến tim cậu đau thắt lên.
"Tớ từ biệt rồi” nhỏ khẽ thì thầm giọng nhẹ tênh, nước mắt chựcdoc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi nhat trào ra. Cậu ôm lấy nhỏ trong vòng tay mình, lần đầu nhỏ khóc lại là khóc cho một người con giai khác. Cậu cảm thấy ghen tị bởi vì đều đó, nhưng cũng cảm thấy an ủi vì chưng người nhỏ tựa vào lại là cậu. Cậu khẽ lau nước mắt cho nhỏ, không dưng lại bật lên một câu đùa vu vơ "Đừng khóc nữa, cậu có ế thì tớ sẽ lấy cậu mà.”. Rồi cậu lại tự cốc đầu mình, có ai yên ủi người thất tình giống cậu chăng.
Nhỏ ngừng khóc, mở to mắt nhìn cậu đầy sự ngạc nhiên. Bất bỗng nhỏ bật cười "Ừ, sau này tớ sẽ làm vợ cậu. Cậu không được trốn đấy nhé.”. Nụ cười lại trở lại với nhỏ, nhỏ vẫn là nhỏ mà cậu yêu thương, vẫn linh hồn nhiên và mạnh mẽ như trước đây. Cậu ôm chặt lấy nhỏ trong vòng tay mình, lòng rộn lên niềm vui nho nhỏ. "Ừ nhất mực tớ sẽ lấy cậu” cậu khẽ thầm thì vào tai nhỏ. Ngày mai nắng lại lên, tương lai nhỏ sẽ trở lại phố học tập. Và tương lai nhỏ lại sẽ mỉm cười, nụ cười tinh nghịch buổi ban mai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét