Có thỉnh thoảng những con người gặp nhau trong một thời kì dài nhưng không thể để lại một tí gì trong lòng nhau, nhưng lại có những lần gặp gỡ dù chỉ thoáng qua nhưng cũng đủ để trong trái tim ta những dấu ấn sâu đậm.
day la noi dung footer
"Con tim không có tuổi
Con tim có bao giờ già
Nhưng con tim cũng có thể nhầm đường doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi lạc lối
Có ai trách mình yêu..."
(Khuyết danh)
day la noi dung footer
Sáng đầu thu, tôi trở mình trên chiếc giường thân quen, lớp chăn rét mướt cùng với cái không khí lành lạnh của ngày chớm đông khiến tôi không thích dậy chút nào. Tôi gắng ngủ thêm tí xíu nữa nhưng bởi tiếng gọi ơi ới của Thanh- nhỏ bạn thân- ở dưới nhà làm tôi phải tỉnh giấc. Những đợt nắng e ấp nấp ngoài cửa sổ, dường như mọi đấu vật tỉnh chưa ngủ hẳn.Tôi đứng dậy vươn vai rồi bước xuống giường. Sau khi làm những công việc quen thuộc, tôi xách cặp rồi lấy vội ổ bánh mì mẹ tôi làm sẵn bước vội ra ngoài cổng. Đứng trước mặt Thanh, tôi cau có:
- Mày làm cái gì mà kêu réo tao sớm vậy?
- Mày nhìn đi, sắp trễ giờ học rồi.- nhỏ Thanh chìa chiếc đồng hồ đeo tay ra trước mắt tôi- Mày lúc nào cũng lề mề.
Nói rồi, Thanh quay đầu xe và bảo tôi leo lên.
Trên đường đi, nhỏ Thanh cứ tíu tít về chuyện nhỏ Tuyết mới có người yêu. Thái độ của nó trông có vẻ hào hứng lắm, riêng tôi thì tỏ ra hờ hững trước chuyện đó. Bởi lẽ, tôi biết tính của nhỏ Tuyết yêu đương cho có rồi sẽ mau chán thôi. Tôi đáp nhát gừng. Nhỏ Thanh hình như hơi quê do thái độ của tôi. Nó hốt nhiên ngoặt sang tôi:
- Mày noi gương theo con Tuyết đi. Kiếm anh nào đi để tụi tao còn ăn mừng nữa.
Tôi cười gượng gạo:
- Ừ thì để từ từ đã.
- Từ từ gì nữa. Ế ra đấy rồi mà còn...
Nghe tới ấy, tôi hốt nhiên rùng mình. Chả phải sự giục giã của nhỏ Thanh làm cho tôi hoang mang mà khi nhắc tới chuyện ái tình tôi lại cảm thấy nhói lòng. Với tôi, chuyện tình yêu là một thứ quá xa xỉ và ngoài sức tưởng tưởng của tôi. Đã bao lần tôi thầm ao ước sẽ có một chàng trai thích tôi. Nhưng rồi, tôi lại để những kí mỏ ác cũ vây lấy khiến tôi chẳng thể nào mở lòng mình ra. Mối tình lẻ loi phương của tôi năm lớp 8 với một anh bí thơ khoá trên suốt 1 năm trời đất ơi bỗng chốc trở nên tồi phụ bạc khi tôi tỏ tình với anh ấy và nhận được lời xin khuyết điểm bởi vì anh ấy đã có bạn gái. Càng đau đớn khi tôi bị mấy đứa trong lớp giễu cợt và nói xấu sau lưng khi tụi nó biết tôi thích anh và bị anh từ chối thẳng thừng. Tụi nó đem điều động đó ra làm trò đùa, đi rêu rao khắp trường học lớp rằng tôi là một đứa thất bại. Tôi cực kì vọng và buồn chán! Những ngày sau đó, tôi tự giam mình trong phòng và để những giọt nước trong suốt tuôn rơi. Bởi lẽ thạch sùng ngành ngọn của một cô gái yếu đuối như tôi tưởng chừng đầy màu hồng đã trở thành một màu xám xịt và u ám. Thế là từ đấy tôi để tim mình đóng băng nhóm trước man di thứ tình cảm yêu đương. Bao nhiêu dự cảm về thằn lằn tình không vẹn tròn hiện ra mỗi khi tôi định làm quen với một ai đó và tôi làm tôi không đủ anh dũng để tiếp tục. Tôi sợ một lần nữa phải trao tình cảm đi mà không được háp trả. Dường như vết xót thương lòng của tôi chưa khỏi hẳn bởi vì mỗi lần nhớ lại câu từ chối của người ấy năm nào thì tim tôi lại nhói đau. Tôi thu mình vào vỏ tù và cô độc của riêng mình và không muốn làm quen với bất kì chàng trai nào. Hôm nay nhỏ Thanh hốt nhiên nhắc lại làm tôi chẳng thể khiên chế cảm xúc của mình.
- Mày thì có khác gì tao đâu.- tôi bèn lên tiếng
Thanh im lặng không nói gì. Và rồi, hai đứa tôi để tâm trí trôi theo những dòng suy nghĩ của riêng mình. Nắng sớm đổ đầy trên vai chúng tôi.
day la noi dung footer
Đúng như tôi dự đoán, nhỏ Tuyết sau 1 tuần "hẹn hò" với bồ đã chính thức nói lời chia tay. Tôi thì không quá bất thần trước kết cục ấy nhưng nhỏ Thanh thì đại ngạc nhiên. Mặt nó nghệch ra khi Tuyết nói ra điều động đó. Lúc ấy, nhỏ Tuyết còn khóc sực nở nhưng sau đó nó lại cười tươi như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Với nó, chuyện quen ai đó và từ bỏ giống như xem một bộ phim vậy: thích thì xem, chán thì bỏ! Nhỏ Thanh ngơ ngác nhìn nhỏ Tuyết với bao lăm câu hỏi thắc mắc.
Còn tôi thì vẫn thản nhiên nghe chuyện rồi an ủi nó vài câu. Cả ba đứa tôi tuồng như có số mệnh với nhau, học chung rồi chơi thân với nhau gần 3 năm trời, chuyện gì cũng tâm tư với nhau. Ngay cả chuyện yêu đương, bồ bịch cũng đem ra kể nốt. Nói thật là chuyện nhỏ Tuyết chia tay làm tôi cảm thấy có chút phấn khởi, bởi như thế chúng tôi lại trở thành "những cô nàng đơn thân vui vẻ", quả là không tồi phụ bạc chút nào!
Và thế là chúng tao lại có những buổi đi ăn vặt, uống trà sữa với nhau vào mỗi buổi chiều tan học mà không mắc mứu một ai hay cùng nhau bàn tán với nhau về những anh chàng đẹp trai trong trường học với một vẻ thích thú riêng tư. Phải nói, đó là điều động tuyệt vời nhất đối với tôi lúc này!
day la noi dung footer
Đầu đông, thời tiết lúc này khá ẩm ương, lúc nắng lúc mưa khiến tôi cảm thấy tuyệt vời khó chịu. Đã mấy lần tôi và lũ bạn định đi picnic một bữa nhưng bởi chưng cơn mưa rào kì quái khiến tụi tôi phải trì bông tai sang tuần sau. Hay có lần, định ra bãi biển hóng gió nhưng trời ơi bất đột nhiên nắng ửng lên làm tôi cũng ngần ngại khi ra ngoài. Cũng bởi lẽ đó mà một số phận bạn trong lớp đã bị bệnh, riêng tôi thì tự tin về sức đề kháng của mình, sẽ không sao đâu!
Nhưng rồi, sự tự tín ấy không tồn tại được bao lâu khi hôm nay tự nhiên tôi lại bị "say nắng". Không phải bởi vì sức khoẻ tôi yếu mà bởi vì con tim tôi bỗng nhiên chốc lạc nhịp đi, đồng cân do một nụ cười.
Những vạt nắng hong hanh trải dài trên sân trường, tôi bước đi một cách vội vã. Tôi đội một chiếc nón vành màu xanh dương mà mẹ mới mua cho để có thời cơ khoe với tụi bạn. Đang tí tởn nghe lời khen từ tụi bạn thì chợt nhiên, một cơn gió vô tình nào đó thổi phăng chiếc nón của tôi. Tôi hốt hoảng quay lại và đuổi theo nó. Cách đấy không xa, một dáng người nhảy vụt lên và chụp lấy. Tôi sững người khi nhận ra người ấy đang cầm trên tay chiếc nón và bước lại gần tôi. Đó là một cậu con trai cao lớn và rất điển trai. Cậu ấy cười và trao lại chiếc nón, tôi ngơ ngác rồi vội vã nhận lấy. Lúc ấy, thực sự tim tôi đập nhanh hơn tôi tưởng như trạng thái có nghe thấy được. Tôi lúng túng mãi một lúc mới bật ra được ba tiếng "Cảm ơn bạn!". Cậu ấy quay đi để lại tôi và lũ bạn nhìn theo một cách tiếc nuối, vì tôi vẫn chưa kịp nhìn bảng tên của cậu ấy.
Suốt buổi học hôm đó, tôi ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ rồi nhớ về nụ cười của cậu ấy. Nó thật đẹp! Không hiểu sao hôm nay tôi lại lạ thường đến thế, chả phải thường ngày tôi rắn rỏi và "băng giá" lắm sao? Nhỏ Thanh ngồi phương kế bên bèn thúc khuỷu tay tôi để đưa tôi trở về mặt đất kèm cặp theo đó là một nụ cười nham hiểm.
day la noi dung footer
Kì thi học cọ 1 vội ập tới như cơn bão khiến ai nấy trong lớp đều lo lắng, trong đó có cả tôi. Cả lớp bắt đầu lao đầu vào học doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi bài liên miên cộng với những bài thẩm tra cuối cọ khiến mọi rợ người đều tỏ ra mệt mỏi. Mỗi ngày lên lớp, mắt đứa nào cũng thâm quầng, mặt mũi thì ủ rũ như kẻ thất tình. Và khi những ngày thi trôi qua, cả lớp lại trở nên háo hức và tươi trẻ như ban đầu. Nhỏ Thanh liền rủ nhóm tôi đi ăn uống một bữa để ăn mừng thoát khỏi "đại nạn". Điểm tụ họp là một quán trà sữa gần trường. Nghe nhỏ Thanh bảo ở đây bán đồ uống và thức ăn ngon lắm khiến tôi và Tuyết cũng đắc ý đồng ý liền.
Bước vào quán, khách đã ngồi đầy chỗ, phần nhiều là học sinh- đâm viên. Cũng có mấy cặp nhân ngãi ngồi bên mé phải quán. Thanh hình như hay đối xử quán doc truyen sex, truyen heo, truyen dam moi này nên nó nhanh nhẹn dẫn ngay tụi tôi len giữa những bàn người đông đúc rồi tới một cái bàn còn trống. Trong lúc ngồi đợi, nhỏ Thanh bảo:
- Tụi mày ăn gì kêu đi. Cứ thoải mái, tao quen cô chủ quán đây mà, cô ấy sẽ tính chất giá mà "mềm" cho tụi mình.- nó cười hí hửng
- Thiệt hả?- nhỏ Tuyết hỏi cho vững chắc rồi nó quay sang tôi- Này, mày ăn cái gì kêu luôn luôn đi.
- Tao thì cái gì cũng được mà.- tôi tợp vội
Tuyết nhăn nhó:
- Nhưng tao không biết chọn món nào cả. Thanh, mày quen nơi này thì gọi đi!
Như đúng chuyên trị của nó, Thanh cười tít mắt rồi gật gật cái đầu. Nó lướt qua tờ menu chưa tới 3 giây rồi chẳng cần nghĩ suy nó lốp bốp gọi lớn:
- Cô ơi, cho con 3 ly trà sữa dâu, 3 dĩa khoai tây chiên và 3 cuốn nem rán nướng.
Công nhận nhỏ Thanh có tâm vong hồn ăn uống, chuyện gì chứ chuyện chọn món là nó nhanh lẹ lắm. Nói thật là anh nào mà vớ được nó chắc cháy túi dài dài. Tôi cười thầm trong bụng.
Năm phút sau, đồ ăn được đem đến. Tôi nhanh tay lấy ly nước uống một ngụm nhỏ vì nãy giờ tôi khát khô cả cổ. Khi đặt xong các đĩa thức ăn lên bàn, thì một giọng nói vang lên "Chúc danh thiếp bạn ngon miệng." và khi tôi ngước lên thì đó đích thị là cậu ấy- người mà hôm ấy đã chụp giúp tôi chiếc nón bị gió thổi. Tôi đứng hình trong phút chốc và xém chút nữa là tôi đã phun ngụm nước ấy vào mặt nhỏ Tuyết đang ngồi đối diện tôi, miệng tôi lắp bắp "Là...là cậu ư?". Cậu ấy cũng tỏ vẻ bất thần khi nhìn thấy tôi, nhưng sau đó cậu lại mỉm cười thân thiện rồi quay đi. Hai nhỏ bạn nhìn tôi với vẻ khó hiểu, nhỏ Tuyết vỗ vai tôi:
- Này, làm chi mà như thấy ma thế? Đừng nói với tao là thấy người ta điển trai rồi chiêm bao đấy nhé!
Nhỏ Thanh cũng hùa vào cười tôi. Như vừa thoát khỏi cơn mơ, tôi mới hoàn hồn, miệng nói một cách gấp gáp:
- Tụi mày không nhận ra cậu ấy à?! Là người mà tụi mình gặp trên trường học hôm trước ấy...
Nhỏ Thanh như nức nhớ ra bèn "À" lên một tiếng. Cả ba đứa nhìn nhau nhưng chắc hẳn trong đầu mỗi đứa sẽ có những suy nghĩ khác nhau. Tiếng nhỏ Thanh làm tan đi cái không khí im lặng của cả ba "Thôi, ăn đi tụi bay, đồ ăn nguội hết."
Khi bước ra tính chất tiền, cậu ấy nhìn tôi có vẻ trìu mến và thăm hỏi "Cậu ăn thấy ngon chứ?" Tôi gật đầu. Cậu ấy trông bộ đồng phủ phục nhìn rất đáng yêu, có chút gì đó cuốn hút, nhất là ở đôi mắt sâu thẳm của cậu ấy. Nhỏ Thanh sau khi tính sổ xong, liền ra hiệu tụi tôi về. Tôi định nói chuyện thêm với cậu ấy vài câu nữa nhưng nhỏ Tuyết cứ kéo tay tôi đi làm tôi phải chia tay cậu ấy. Cậu ấy nhìn tôi rồi nói với theo "Khi nào rảnh bạn tới ăn ủng hộ quán mình nhé!"
Tôi ngoái lại nở nụ cười với cậu ấy. Hình như lúc ấy tim tôi có gì đó khác lạ?
day la noi dung footer
Có thỉnh thoảng những con người gặp nhau trong một thời gian dài nhưng chẳng thể để lại một chút gì trong lòng nhau, nhưng lại có những lần gặp gỡ mặc dầu chỉ thông thoáng qua nhưng cũng đủ để trong trái tim ta những dấu ấn sâu đậm. Và như một định mệnh, cái lần tôi và cậu ấy gặp nhau trên sân trường học đầy gió ngày hôm ấy đã kéo theo những lần gặp gỡ khác.
Sau buổi tập thể dục ban chiều ở trường, tôi dự kiến ghé qua thư viện đọc vài cuốn sách còn đọc dở hôm trước. Tôi bước về phía thư viện, ngay tại khúc cua là sân bóng rổ mà tụi con giai lớp tôi hay chơi ở đấy. Những tiếng nện bóng xuống nền đất rồi tiếng chân chạy phẩm bình bịch vang lên giữa không gian êm ắng của buổi ban chiều. Tôi bước ngang qua sân bóng và rẽ vào rồi đi thẳng tới thư viện. Ngồi tại cái bàn cạnh cửa sổ nơi hướng mặt về sân bóng, tôi vẫn nghe tiếng đập bóng mặc dầu không rõ lắm. Trong giây lát khi tôi nghe tiếng reo hò ngoài sân, tôi vội nhìn ra ngoài cửa sổ kính phía xa xa thì tôi nhận ra người con giai vừa mới ghi điểm từ cú ném bóng vào rổ. Tôi khẽ giật mình, vẫn là gương mặt, nụ cười và cả vóc quen thân thuộc ấy chính là cậu ấy chứ không ai khác. Cậu ấy chạy vòng quay sân ăn mừng cùng đồng đội, nhìn cậu ấy cười mà tôi thấy nao lòng. Cảm giác trong tôi lúc này rất lạ, nó khác hẳn so với khi nhìn một ai đó khác phái. Nó thật thân yêu và dễ chịu. Hình như nó giống với cảm xúc về mối tình đầu của tôi, tôi cũng đã từng xao ấm chuyên như thế. Như một lực đẩy vô hình nào đó, tôi đứng dậy và bước ra ngoài. Chạy về phía sân bóng tôi tìm một chỗ ngồi cho riêng mình. Nhìn từng động tác đập bóng điêu luyện và đi bóng nhẹ nhõm qua đối phương khiến tôi phải trằm trồ thán phục. Dường như trên sân, cậu ấy là một vũ công thực sự với trái bóng, những cú xoay người rồi ném bóng chuẩn xác, trông cậu ấy không khác một người chơi chuyên nghiệp.
Ánh nắng nhè nhẹ của buổi chiều toả khắp xuống mặt sân, chút gió ít oi thổi bay đám lá khô cạnh gốc cây bàng già làm chúng kêu xào xạc. Ai nấy đều ướt đầm mồ hôi sau mấy mươi phút trên sân. Mọi người quyết định dừng tại đây. Khi tôi định quay người ra về thì một tiếng nói phát lên sau lưng tôi:
- Bạn này ngồi đây nãy giờ à?
Tôi giật bắn mình, hấp tấp quay lại và nhận ra đó là cậu ấy. Một lần nữa tôi lại bối rối khi đối mặt với cậu ấy.
- Ừm.- tôi ngập ngừng phút chốc rồi tạo vật vội- Cậu chơi hay lắm!
Tôi đồng cân nói một câu như thế, phần còn lại tôi để sự im lặng tợp lại. Đưa tay lau những giọt mồ hôi trên mặt, cậu ấy thoáng cười mỉm. Tôi không hiểu sao khi đứng trước cậu ấy tim tôi lại đập nhanh đến như thế. Nó không phải cái cảm giác hồi hộp mà là cảm giác của một đứa con gái e mắc cỡ trước một người con trai. Thật sự thì tôi không thể tưởng tượng ra khuôn mặt của tôi lúc này thế nào nữa. Có lẽ cậu ấy nhận ra sự bối rối của tôi nên cậu ấy vội cất lời:
- Bây giờ cậu có rảnh không? Đi uống nước với tớ nhé!
Tôi phục dịch như chơi tin nổi vào tai mình nữa. Có phải cậu ấy đang nói đùa? Nhưng không, tôi không hề nghe lầm và tôi cũng không phải đang chiêm bao ngủ. Tôi bỗng lâm vào tình cảnh tới lui lưỡng nan, một phần bởi chưng muốn đi cùng cậu ấy, một phần do tôi tính chất về nhà ngay lúc này bởi vì trời ơi cũng đã xế chiều. Tôi chần chừ, trù trừ một lúc vẫn chưa biết nói sao với cậu ấy. Thế rồi, tiền bởi vì một câu nói "Chỉ một tí thôi mà." của cậu ấy mà khiến tôi mủi lòng và quyết định đi cùng cậu ấy.
Có những lúc con tim vẫn hay đi lạc đường!
day la noi dung footer
Sau buổi uống nước đó, tôi và cậu ấy đã trò chuyện nhiều hơn. Có vẻ tôi không còn rụt rè như lúc ban sơ mới gặp cậu ấy mà đã thiên nhiên và thoải mái hơn. Cậu ấy trò chuyện rất thân thiện và dễ mến. Cũng nhờ đó tôi biết được một chút thông báo về cậu ấy. Cậu ấy tên Huy, học lớp 12A2- cách lớp tôi 1 dãy lầu, cậu ấy nằm trong đội tuyển bóng rổ của trường. Ngoài ra cậu ấy còn chơi được cờ vua, bóng bàn và còn biết một chút về hội hoạ. Cậu ấy quả là một hình mẫu lí tưởng của danh thiếp cô gái trong trường, và không loại trừ là tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ mơ tưởng về chuyện ấy. Trái tim đã khép lại từ cái ngày khủng khiếp của 3 năm về trước. Tôi không còn nằm mê mộng mị về một tình yêu đầy màu hồng, không tin vào những thạch sùng tình đẹp đẽ như cổ tích và nhất là không để trái tim mình một lần nữa phải tổn thương. Mối ngành ngọn khiến nó phải đau khổ quá nhiều rồi!
Còn về những xúc cảm cọ lạ trong những ngày qua về Huy, tôi nghĩ đó đồng cân là cơn say nắng nhất thời của tuổi học sinh mà ai trong đời cũng trải đời qua.
Những cơn mưa đông bắc qua đi kéo theo chút hờn giận của ngày đông lạnh lẽo. Tôi và Huy dần trở nên đôi bạn thân. Nhờ nhỏ Thanh mà tôi có được nick fb của cậu ấy. Những lần trực tuyến facebook, tôi tiền chờ nick cậu ấy sáng lên để tôi có trạng thái vào chat với cậu ấy, những câu hỏi thăm bình thường nhưng cũng khiến tôi vui suốt đêm hôm ấy. Hay những hôm trăng sáng vặc vặc cậu ấy bỗng nhắn tin chúc ngủ ngon tôi, đang nằm trên giường bỗng tôi nhảy cẫng lên làm mẹ tôi phải chạy sang phòng xem thế nào. Thời gian trôi nhanh qua, chúng tôi quen nhau được nửa năm và như một lẽ thường tình, chúng tôi cùng nhau có những kỉ niệm tươi đẹp dưới mái trường cấp 3. Đó là những buổi tôi ngồi xem cậu ấy chơi bóng rổ tại sân trường, những lần tôi lén tụi bạn thân chí thân để tới quán nơi Huy đang làm hay những buổi chiều trở gió Huy và tôi di dọc bờ sông ở đằng sau trường cùng trò chuyện với nhau. Và những lúc ấy, tôi cảm giác được giữa tôi và Huy có một cái gì đó mà tôi không thể biểu đạt được, đôi khi nó nằm mê hồ nhưng có lúc nó lại rõ ràng đến mức tôi có trạng thái nắm được.
Tôi bỗng nhiên nhớ cái suy nghĩ lúc trước, giờ đây nó có nhẽ đã "không còn đúng" đối với tôi khi chính tôi nhận ra rằng: tôi đã thích Huy mất rồi!
Nhỏ Thanh và nhỏ Tuyết cũng đã "phát hiện" ra sự đổi thay của tôi, tụi nó gạn hỏi tôi mãi chung cuộc tôi cũng phải nói ra vớ cả những gì trong lòng tôi. Đầu tiên là bất ngờ rồi ngỡ ngàng và sau đó là giọng cười đắc ý của tụi nó. Cả hai đứa thanh đồng la lên:
- Thế là chị Nhung nhà ta đã biết yêu rồi đấy!
Tôi chả biết nói gì vào lúc này, tôi đành cười trừ với tụi nó. Đôi khi tôi tự trách mình đã quá dễ dãi và không làm chủ được tình cảm của mình để giờ đây, tôi chẳng thể dừng trao tình cảm của mình cho cậu ấy. Có những lúc chính thị tôi cũng không hiểu nỗi tôi và tôi để tim tôi cứ lạc nhịp khi nghĩ về cậu ấy.
Tôi nhớ tới Huy mỗi khi nhìn vu vơ ngoài cửa số mệnh nơi những cành hoa sữa rung chuyển trong gió, tôi nhớ nụ cười cậu ấy lần đầu tiên khi chúng tôi gặp nhau. Tôi chìm ngập giữa bao lăm cảm xúc, kỉ niệm trong những giấc nằm mơ đêm về mà trong ấy toàn là hình ảnh cậu ấy. Tôi mộng mị màng khẽ cười thầm khi thấy tôi và Huy tay trong tay bước cạnh nhau.
Và tôi tự hỏi: Liệu có bao giờ cậu ấy nghĩ về tôi không? Tôi chẳng thể trả lời câu hỏi ấy, tôi để thời gian trả lời giùm tôi.
day la noi dung footer
Những xúc cảm tinh khôi của mối tình học trò cứ thế trôi theo những ngày nắng vội. Tôi cứ để nó theo một cách tự nhiên nhất và cả hai chúng tôi đều có thể cảm nhận được. Dần dần, cả Thanh và Tuyết cũng công nhận rằng tôi và Huy có một- cái- gì- đó không rõ ràng, tụi nó cười ranh ma trước mặt tôi. Tôi không giấu giếm giếm được nữa bởi vì tình cảm là thứ không thể giấu được mặc dầu vô tình hay cố gắng ý đi nữa. Tình cảm nó đến bất hốt nhiên và mát lạnh như một cơn mưa mùa hè, nó rửa mát tâm vong hồn vốn đã cỗi cằn và chai sạn của tôi. Tôi lại tận hưởng được mỗi cái cảm giác thích một người nào đó thật là hạnh phúc! Nhưng thứ tình cảm ấy giữa tôi và Huy chưa bao giờ kịp nói ra một cách chính thị thức và rõ ràng cả, như chỉ là một sợi dính dấp vô hình kết nối giữa chúng tôi mặc cả hai đều hiểu rõ.
Thế nhưng cuộc đời đâu ai muốn là được. Tôi đang sống trong những gì đẹp đẽ và tinh khôi nhất của tháng ngày bên Huy rồi bỗng nhiên chốc tất cả như biến mất trước mắt tôi. Tôi gục ngã khi trên đích thị tình cảm của mình.
Đó là một hôm tôi đang bước trên hiên dài trước mấy phòng học thì tôi bắt gặp một cảnh tượng: đó là Huy và nhỏ Thanh đang cười nói với nhau tại ghế đá dưới bóng cây trên sân trường. Họ say sưa trò chuyện mà không hề nhận ra tôi đứng đấy không xa và đang chứng kiến tất cả. Ban đầu tôi định bước tới hỏi xem sao nhưng sau đó tôi thầm nghĩ chắc họ tiền chuyện trò thường nhật ôi thôi rồi lặng lẽ bỏ đi không ngẫm ngợi gì.
Nhưng một lần khác, tôi đạp xe về nhà sau khi mua đồ giúp mẹ. Vừa đi ngang đèn giao thông thì tôi nhìn thấy Huy đang chở Thanh đi ngược chiều. Tôi vội vòng xe lại và đạp theo họ. Nhỏ Thanh ngồi sau xe tựa đầu vào lưng Huy. Rồi bất đột nhiên họ rẽ vào quán trà sữa của Huy, tôi cũng dừng xe. Cả hai ngồi đối mặt nhau đùa giỡn tương hỗ một cách thân mật. Đứng bên kia đường, tôi nhìn thấy mà giận tím người, nỗi tăm tức trong tôi chợt sôi sục. Và tôi đột nhiên nhận ra nhỏ bạn thân trước giờ đã dấm dúi ngoại tình với Huy. Thật chẳng thể tin đó là sự thật! Lòng tôi đột nhiên se sắt lại khi thấy Huy nô đùa với Thanh như cái cách mà cậu ấy đã từng với tôi. Tự nhiên mắt tôi ầng ậc nước, tôi hẫng khi biết rằng những gì nhỏ Thanh giúp tôi đồng cân là giả dối và càng đau đớn khi đích thị người tôi yêu thương xót lại làm phản bội tôi. Tôi cắn chặt chịa môi để ngăn mình không bật ra tiếng khóc, tôi vội quay đầu xe và đạp nhanh đi. Những cơn gió thổi ngang qua làm mắt tôi nhoè đi...
Những ngày sau đó tôi không hề bắt chuyện với nhỏ Thanh, tôi luôn tỏ ra lảng tránh và nhìn nó bằng con mắt đũa tức. Đã nhiều lần nó hỏi tôi lại sao như vầy thì tôi nhìn trừng vào nó và quay người bỏ đi. Nó đứng đấy mặt đầy ngơ ngác. Còn đối với Huy, tôi khước từ man di lời mời đi uống nước hay những lần rủ tôi đi thư viện chung. Tôi viện đủ lí bởi vì để tránh mặt cậu ấy, tôi không thèm nghe máy và đáp tin nhắn của cậu ấy. Giờ đây, tôi không hề muốn nhìn mặt hai người ấy, những việc gia tộc làm khiến tôi cảm thấy đũa ghét và khinh thường bỉ. Tôi còn muốn trừng phạt họ nhiều hơn nhưng tôi chưa nghĩ ra cách gì ngoài việc gây "chiến tranh lạnh".
Trong những ngày tồi tệ đó, tôi vẫn thể nào quên được hình bóng Huy mặc dù tôi dặn lòng mình không thành ra dung tha cho cậu ấy. Nhưng con tim tôi lại làm khác những gì mà lí trí mách nước bảo. Tôi day dứt giữa những chọn lọc rằng muốn Huy quay lại với mình hay lại một lần nữa để tim mình bị tổn thương. Với tôi, một lần đã là quá đủ, tôi không muốn mất Huy, thật sự không muốn! Huy là người con giai mà tôi dành nhiều tình cảm nhất, tôi để trót trao con tim mình cho cậu ấy. Nhiều lần tôi đã ân hận vì chưng xa lánh Huy, thiên nhiên nghĩ ra những việc làm ngớ ngẩn để bây chừ phải một mình chịu đựng những cơn đau trong lòng và nỗi nhớ chông chênh. Nhưng mỗi lần tôi nhớ lại cảnh tượng Huy và Thanh cười đùa bên nhau là tôi lại không thể tha lỗi cho họ được. Tôi đã khóc vì đã lâm vào cảnh ngộ trớ trêu thế này!
day la noi dung footer
Sau những đêm tôi nằm suy nghĩ cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định là đi hỏi nhỏ Thanh rõ ràng man di chuyện. Tôi hẹn gặp nó ngay tại sân trường học vào ngày đầu tuần sau. Nó hí hửng khi thấy mặt tôi chắc nghĩ rằng tôi làm hoà với nó. Vừa gặp nhỏ Thanh, tôi nhìn nó với vẻ giận dữ:
- Tại sao mày lại cư xử với tao như vậy? Mày biết tao thích Huy mà Thanh. Mày có còn là bạn tao nữa không? Trước mặt tao thì mày tỏ ra tốt bụng giúp đỡ, ủng hộ tao và Huy nhưng sau lưng mày lại dấm dúi hẹn hò với Huy. Tao không ngờ mày lại trở thành một đứa tồi tệ bạc như thế!
Nhỏ Thanh hầu như vẫn phẩm bình thản trước những lời của tôi, mặt nó vẫn tươi tỉnh. Sau khi tôi trút một hơi lên mặt nó thì nó mới từ từ lên tiếng. Nó nhìn vào mặt tôi một cách đầy tò mò rồi chợt nó cười lớn lên. Trong tôi vẫn còn tức tối, tôi quát lại:
- Mày cười cái gì?
- Thì ra bữa giờ mày giận tao bởi chưng vụ này hả?
Tôi nuốt nước bọt, rồi đáp:
- Ừ. Thì sao. Mày trả lời tao đi!
Nhỏ Thanh bất đồ sờ tay lên trán tôi:
- Hôm nay mày uống lộn thuốc à. Tự nhiên khi không ghen bóng ghen gió với tao. Nói thật là tao với Huy chả có gì cả.
Nghe nó nói mà tôi không kiềm được lòng mình, tôi gạt tay nó ra và gằn giọng:
- Thế mày nói cho tao biết vì sao mày và Huy nói cười với nhau tại sân trường, rồi lại cùng nhau ăn uống ngay tại quán của Huy!
Nhỏ Thanh hình như đã hiểu ra câu nói của tôi, nó nhăn trán nghĩ suy rồi sa sầm mặt xuống. Có lẽ nó đang biết khuyết điểm của mình. Bất bỗng nhiên nó ngẩng lên rồi đồng cân lên trán tôi, nó cười ha hả:
- Mày hiểu lầm rồi, đồ ngốc ạ!
- Tao chả hiểu lầm gì cả. Mày nói đi, mày với Huy có quen nhau bao lâu rồi?
- Bình tĩnh đi cô nương. Để tao nói mày nghe.- nó đằng hắng giọng- Thật ra tao và Huy có quen nhau từ trước rồi, từ hồi cấp 2 cơ nhưng tiền là bạn thân thôi. Hôm ấy, tụi tao trò chuyện với nhau về chuyện của Huy thôi. Huy đồng cân cảm tạ tao rồi mời tao đi ăn chứ giữa tụi tao chả có cái gì mờ ám như mày nói đâu.
Cơn giận của tôi dịu đi tí đỉnh nhưng không bởi thế mà tôi chịu tha cho nhỏ Thanh. Tôi hất hàm nhìn nó:
- Tao không tin!
Giọng nhỏ Thanh chùng xuống:
- Thôi được rồi, để tao kể hết cho mày nghe. Huy cảm ơn tao về chuyện đã giúp cậu ấy làm quen với mày. Thật tình là Huy đã để ý mày từ lúc mày lên hát dịp văn nghệ 20- 11 năm ngoái trên trường ấy nhưng không biết cách nào để bắt chuyện với mày. Thế là Huy nhờ tao nghĩ cách giúp, tao liền bày ra tuồng rủ mày và nhỏ Tuyết đi ăn mừng hôm thi học cọ xong để mày và Huy gặp nhau. Rồi cái lần Huy mời mày đi uống nước cũng đích thị tao bày cho cách để thân hơn với mày đấy. Hôm ấy, Huy mời tao để cám ơn tao thôi.
Nghe tới đấy, tôi bỗng ngỡ ra. Cái gánh nặng trong tôi bỗng nhiên chốc được gỡ bỏ, tôi thấy nhẹ lòng hẳn. Bao nhiêu sự bực dọc và hờn giận tan biến đi. Thì ra trước giờ mình đã trách nhầm nhỏ bạn thân và cả người con trai của lòng tôi. Một niềm hạnh phúc trong tôi chợt vỡ oà, tôi thở dài một cái để tê tê đi bao nhiêu nghĩ suy vớ vẩn và con trẻ trước giờ. Biết nói gì vào lúc này khi tôi đã thấy tia nắng mong đã đâu đó nơi những giọt sương long lanh. Nhỏ Thanh cười tít mắt:
- Còn cái chuyện chiếc nón bị gió thổi của mày là tao không biết gì đâu nhé, có lẽ đó là duyên số của tụi mày rồi!
Không để tôi kịp nói, nhỏ Thanh giọng giận hờn:
- Đã không biết cảm ơn tao mà còn lớn tiếng với tao. Đúng thật là làm ơn mắc oán mà.
Lúc này, tôi nắm tay nhỏ Thanh rồi cười mỉm:
- Thôi mà, cho tao xin lỗi. Tao có gắng ý đâu, tại mày che giấu giếm chi cho tao nghi ngờ. Đừng giận tao nhé, tao sẽ đãi mày một chầu chè thập cẩm, chịu không?
Nó nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch rồi cười xoà:
- Được rồi. Nể tình mày biết lỗi, tao tha cho.
Nói rồi, nó rút ra từ túi quần 1 thứ rồi đưa tôi:
- Này, tối nay đúng 7h tại rạp phim Thống Nhất.
Trên tay tôi là tấm vé xem phim, tôi ngơ ngác định hỏi nó nhưng rồi nhỏ Thanh như đọc được suy nghĩ tôi, nó đáp:
- Huy nhờ tao đưa mày. Cậu ấy chính thị thức hẹn hò với mày đấy!
Nhỏ Thanh quay đi để lại tôi đứng chơ vơ với một nỗi sung sướng tột bực đang dâng lên trong tôi. Hình như, tôi đã biết mình yêu!
Tiêu Phong
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét